Trẻ lớp 2 bị phơi nắng vì thiếu bảo hiểm y tế?
(Công Lý) - Bé lớp 2 ở trường Tiểu học Thạnh Phú Đông kể với mẹ rằng em đã bị cô giáo bắt phơi nắng dưới cờ vì chưa đóng tiền bảo hiểm y tế.
Ảnh: Minh họa |
Cách đây chưa lâu, dư luận đã vô cùng bức xúc vì chuyện ngài Hiệu trưởng trường THCS Phong Hiền ở Huế có một sáng kiến động trời: Bêu tên học sinh trong buổi chào cờ vì tội chưa nộp tiền. Tưởng rằng sau vụ việc đáng phẫn nộ đó sẽ không còn hành động phản giáo dục nào như thế nữa xảy ra thì mới đây, ở Cần Thơ lại có vụ việc tương tự.
Báo Tuổi trẻ cho biết, bà Nguyễn Thị Thanh Tuyền - ngụ thị trấn Phong Điền, huyện Phong Điền, TP Cần Thơ - cho biết trưa thứ hai (2-12) khi đi học về, con bà là em Lê Thị Hồng Quỳnh (lớp 2A Trường tiểu học Thạnh Phú Đông) nói bị cô giáo bắt phơi nắng dưới cờ vì chưa đóng tiền tham gia bảo hiểm y tế (BHYT).
Tuy nhiên bà Võ Tuyết Hạnh, Hiệu trưởng Trường tiểu học Thạnh Phú Đông, phủ nhận việc bắt học sinh phơi nắng vì chưa đóng tiền tham gia BHYT. Bà Hạnh cho biết trường có 264 học sinh nhưng số học sinh tham gia BHYT chưa đạt chỉ tiêu huyện giao. Nhà trường phải vận động phụ huynh đóng tiền cho con tham gia BHYT, nếu không sẽ không được xét thi đua.
“Học sinh nào chưa đóng tiền tham gia BHYT, gần đây đến giờ sinh hoạt dưới cờ, cô giáo phụ trách y tế đọc tên các em đứng lên để nhắc nhở. Hết giờ sinh hoạt dưới cờ thì tất cả học sinh đều về lớp” - bà Hạnh nói.
Tôi tin rằng trẻ con không biết nói dối. Em bé lớp 2 về kể với mẹ chuyện bị phơi nắng dưới cờ vì chưa đóng tiền BHYT là có thật, chẳng qua dưới cách giải thích của cô hiệu trưởng, chuyện này trở thành “cô giáo phụ trách y tế đọc tên các em đứng lên để nhắc nhở” mà thôi.
Khổ thân các em, nếu chúng chưa có tiền đóng BHYT để đạt chỉ tiêu huyện giao cho nhà trường gây ảnh hưởng đến thi đua, thì tại sao nhà trường không gọi phụ huynh lên để “hạch tội” mà lại trút hết xuống đầu trẻ con như vậy?
Không hiểu các cô giáo ở trường tiểu học Thạnh Phú Đông đã từng học qua môn tâm lý giáo dục chưa mà lại sỉ nhục học trò như vậy? Các em khác đóng tiền rồi thì được ngồi trong buổi chào cờ, còn em nào chưa đóng tiền thì bị đứng lên, trong suốt buổi chào cờ ấy. Đứa trẻ lớp 2 không chịu được nắng vì bị phơi suốt buổi, đã phải về kêu với mẹ.
Không biết trên khắp đất nước này, còn những trường nào như trường Phong Hiền ở Huế và trường Thạnh Phú Đông ở Cần Thơ, giở trò xúc phạm học sinh chỉ vì cha mẹ chúng chưa có tiền đóng? Tại sao những chuyện này vẫn xảy ra? Nếu là một quan chức của Bộ Giáo dục Đào tạo, liệu bạn có cảm thấy đau lòng vì những câu chuyện này hay không?
Những thầy cô giáo có cách hành xử không thể chấp nhận được đó, tôi xin được nói thẳng, họ không có tư cách để đứng trên bục giảng, họ không xứng đáng với danh xưng người thầy và hoàn toàn không thể là những người tử tế.
Chỉ vì bệnh thành tích, vì điểm thi đua của nhà trường mà họ tìm mọi cách để ép buộc phụ huynh học sinh phải đóng đủ loại tiền, và khi chưa đạt mục tiêu thì lôi những đứa trẻ ra hành hạ, sỉ nhục, bạo hành tinh thần.
Vì sao chúng ta lại có những nhà trường vô nhân đạo như vậy? Tất cả chỉ vì hai chữ “thành tích” gần như đã trở thành một thứ triết lý giáo dục của Việt Nam thay vì sự khai phóng con người, tôn vinh giá trị con người như những nền giáo dục văn minh khác trên thế giới.
Thật đáng thương cho những đứa trẻ trong guồng quay bệnh thành tích của người lớn. Chúng trở thành những con rối trong các giờ thao giảng thi giáo viên dạy giỏi của cô, có đứa học kém còn được cô giáo khuyên khéo “hôm ấy con nên nghỉ học ở nhà”. Chúng được cấy điểm, nâng điểm để tống lên lớp cho đạt chỉ tiêu thi đua. Chúng được thoải mái ném bài trong kỳ thi tốt nghiệp để trường nâng cao thành tích. Và hậu quả là chúng ra đời với những tâm hồn khuyết tật, bởi vì sự trung thực, lòng ngay thẳng đã bị bóp nghẹt từ trong trứng nước.
Không biết đến khi nào những câu chuyện man rợ như thế này của ngành giáo dục sẽ không xảy ra nữa? Bởi một môi trường giáo dục ghẻ lạnh với tình thương và chà đạp lên tính nhân văn thế này mà tội ác trong xã hội mới ngày một nhiều lên.
Khi tôi viết những dòng này, thì câu chuyện về một đứa bé 2 tuổi đẹp như thiên thần vừa bị mẹ đem bỏ trên xe taxi ở TP Hồ Chí Minh vẫn chưa có hồi kết. Đài báo nói rôm rả ồn ã suốt gần 1 tuần lễ mà mẹ nó vẫn quyết không ra mặt, quyết không hồi tâm chuyển ý để đến mà nhận nó về.
Tại sao những câu chuyện man rợ như thế vẫn xảy ra? Có lẽ bởi vì trong nhà trường, vẫn có những đứa trẻ bị bêu tên dưới cờ vì chưa đóng tiền, vẫn có những đứa bé lớp 2 bị phạt phơi nắng vì gia đình trót chưa mua thẻ BHYT hay còn bởi những gì nữa?.
Không thể có một xã hội nhân văn và tử tế nếu vẫn còn những thầy cô hiệu trưởng bị mê muội bởi bệnh thành tích đến như thế. Họ lo cho các chỉ tiêu thi đua hơn mọi thứ trên đời và vì cái chỉ tiêu vô hình đó mà sẵn lòng đem con trẻ ra chà đạp.
Cái ác luôn đến từ sự mông muội của con người. Và một khi, cái ác xuất hiện ngang nhiên trong đội ngũ những người được xã hội giao cho công việc cao cả là khai sáng và bồi đắp tâm hồn cho con người từ thủa thơ ngây non nớt, thì đúng là mạt quá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét